Âm nhạc chữa lành - ThS. Trần Mai Hồng

line
22 tháng 12 năm 2021

Âm nhạc chữa lành

Trong hành trình dạy học của mình, tôi đã được tiếp xúc với khá nhiều bạn trẻ với những ước mơ dang dở về âm nhạc. Có khi bởi điều kiện, hoàn cảnh hay cuộc sống không thể theo đuổi đam mê ấy. Nhưng tôi nghĩ, âm nhạc là một cái duyên. Như số phận vậy. Với mỗi người, nó có một giá trị rất riêng, nhẹ nhàng hay sâu sắc cũng là bởi sức nặng mà nó mang lại cho từng con người, trong cả cuộc đời của họ


Những bạn trẻ đến với tôi, phần lớn ít nhiều có những khiếm khuyết về tâm hồn, hay nói khác đi là mỗi bạn đều có một câu chuyện của riêng mình. Thói quen trò chuyện sẻ chia giúp tôi rất nhiều trong việc hiểu được cá tính cũng như tư duy của các em. Và tôi lấy âm nhạc để kết nối. Đồng hành cùng các em, giống như việc tôi đang lật dở từng trang sách, hay lắng nghe từng chương của một bản giao hưởng không lời, rất thi vị và đầy cảm hứng. Hầu hết các em của tôi đều ẩn chứa trong mình một thế giới nội tâm rộng lớn, với bao la trí tưởng tượng và nguồn cảm hứng vô tận về âm nhạc. Nhưng dường như việc diễn tả tất cả những điều đó lại trở nên khó khăn đến tột cùng. Tôi nghẹn lòng trước những lời tâm sự như rút hết ruột gan. Rằng "âm nhạc là thứ duy nhất cứu sống em trong suốt cả một tuổi thơ dài bất hạnh và cô độc". "Hay em cũng không biết mình có thể làm gì nếu ko có âm nhạc là niềm tin cuối cùng để em tồn tại". Và trong những lúc tuyệt vọng nhất của những người thân xung quanh mình, những người mình yêu thương, tôi nhìn thấy họ lắng nghe một giai điệu nào đó, hoặc tự mình ôm lấy những phím đàn, và tạo ra thứ thanh âm mà tôi hiểu rằng nó đủ sức để chở theo hết những đau thương hay khốn cùng của một tâm hồn đang vụn vỡ, về với mây gió, với đất trời. 

Khi ấy, tôi mang hết những gì mình biết, những đam mê và kiến thức đã học, len vào trí óc của các em, để truyền lại cho các em cách mang tâm hồn mình vào âm nhạc. Và chỉ âm nhạc mà thôi, không lời nói, không cần thêm bất cứ một lời giải thích, hay một dẫn chứng nào.

Tôi chỉ dẫn các em về tất cả những cảm xúc thể hiện thế nào bằng những ngón tay của chính mình với kỹ thuật piano. Và cách cảm nhận về tất cả những thanh âm của cuộc sống, kể cả những xúc cảm gai góc nhất của con người, cũng có thể nằm trong tiếng đàn của chính mình, nếu như mình thấu hiểu và biết cách vận dụng nó, một cách thật sự tinh tế và chân thành để truyền đạt đến người nghe. Tôi để các em tự do mở lòng mình với âm nhạc, như một sự thứ tha cho chính những bất hạnh của mình, biến những đam mê trở thành những năng lượng tích cực và tốt đẹp chứ ko phải chỉ là sự bám víu trong những khó khăn của cuộc sống. Và bằng cách nào đó, tôi cảm nhận niềm vui và hạnh phúc khi nhìn thấy sự biến chuyển từng ngày trong tiếng đàn của các em, tinh tế và đầy màu sắc, trọn vẹn, và đậm chất tình. 

Để rồi, âm nhạc thật sự trở thành người bạn đồng hành của các em. Khi các em tìm lại được cho mình sự đồng điệu với đam mê, với chính âm nhạc bấy lâu nay mình vẫn theo đuổi nhưng chưa bao giờ hiện thực hóa được những giấc mơ. Có những em chọn cho mình con đường chuyên nghiệp, có những em chọn âm nhạc làm thế giới riêng bên cạnh cuộc sống thường nhật, có những em theo đuổi đến cùng, nhưng dẫu là con đường nào, tôi cũng chỉ mong các em luôn hết lòng với nó. Có nhiều em tôi gặp lại, với những thành công và sự nghiệp đã rạng ngời ở phía trước. Và cả những em vẫn loay hoay giữa những lối ra của thế giới âm nhạc mênh mông, thì đâu đó trong mắt các em, tôi vẫn nhìn thấy lấp lánh những niềm vui. 

Đó là một hạnh phúc khôn xiết của một cô giáo dạy piano, hay nói đúng hơn, là một người truyền cảm hứng! 

Âm nhạc thật sự là điều kỳ diệu. Với tôi, ngoài tất cả những gì tôi đã từng học, làm việc về chuyên môn, thì điều tuyệt vời nhất mà tôi luôn trân quý đó là khả năng chữa lành của nó, theo thời gian, mọi vết thương dù tang hoang nhất cũng có thể được hàn gắn, được lấp đầy. Và có lẽ, cũng bởi những duyên lành cùa cuộc sống, mà tôi muốn cảm ơn tất cả những người học trò của mình, những người tôi đã từng may mắn được làm việc cùng, cũng chính họ luôn là nguồn càm hứng vô tận để tôi luôn được sống trọn với nghề, với những buồn vui luôn ẩn hiện đâu đó trong những hành trình dài của một kiếp nhân sinh! 

Trần Mai Hồng